Anh vẫn nhìn mây ái ngại
Cơn mưa muộn chiều đông
Anh vẫn thầm e gió lạnh
Anh sợ mùa mưa tê tái lòng
Mùa mưa ơi chớ về
Heo may đừng trở lại
Buổi chiều nay dằng dặc
Gió se lòng tái tê
Hoàng hôn ơi ở lại
Giữ hơi ấm cuối mùa
Đừng cho ta nỗi nhớ
Mùa đông nào năm xưa
Mùa đông xưa ai biết
Ta buồn nhiều hơn mưa
Mùa đông xưa ai hiểu
Lòng thương mấy cho vừa
Chiều nay mưa lại về
Đất trời không an ủi
Kí ức dài hun hút
Dáng một người xa khơi
Mưa rơi, rơi thật rồi
Buốt lòng tim khắc khoải
Buổi chiều xam xám tối
Buồn, chỉ mình buồn thôi ./.
(2)
Rồi thì tình yêu đã trôi qua
Nhưng ray rứt vẫn còn trong cõi mộng
Mùa đông Sài Gòn mưa như khóc
Rét buốt lòng tôi Nga biết không
Nga ơi ly này nữa là say
Kệ, với rượu thơ có hề chi ta uống cạn
Với kỉ niệm đầu tiên là đồ nhắm
Uống với tình, tôi có thấy chua cay?
Tôi nhớ mùa mưa se sắt lạnh
Buổi chân tôi đã tê cứng đợi chờ
Buổi tôi về ngày ngày trên biển vắng
Kiếm vết hài xưa, đêm ấy, trong thơ
Về đi Nga, về với tôi trong mơ
Đôi chúng ta sẽ hóa thành bướm trắng
Bao ngày xưa bồng bềnh thật rõ
Chân dung em tôi vẽ nét trăng rằm
Đừng đi Nga dù là chỉ trong mơ
Với rượu thơ tôi sẽ không tỉnh giấc
Tôi sẽ say trong hơi men trời đất
Làn tóc tơ,mây suối của ta
Ai đợi ai, mùa thu cũng xa
Cơn mưa nào đêm đêm âm vọng
Mùa mưa ơi, vỡ trời bong bóng
Nhắc gì tôi nỗi nhớ ngọc ngà./.
(3)
Người hận gì tôi, hận gì tôi?
Tuổi thơ tôi đã trôi qua rồi
Tình yêu gieo lòng bao trắc trở
Tôi có vui gì nỗi chia phôi
Người nhớ gì tôi, nhớ gì tôi?
Ai đem mưa về giăng phố nhỏ
Mùa đông cơn gió run cành lá
Nẻo về hun hút bóng đơn côi
Tôi khóc gì ai, khóc gì ai?
Mà mưa như trút suốt đêm dài
Ba năm tiếng nấc đời mộng mị
Mưa xé đời tôi, tình có phai?
Nga ơi mưa trút bao nhiêu nước
Mái ấm đời tôi dột lỗ tình
Cô đơn ngày ngày trên phố vắng
Tôi về dỡ ngói lợp niềm tin./.
Sài Gòn, mùa mưa 98.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét